– Không. Phim sex nhat ban – Tên thiệt của em hả? Cô cười. Người ta sẽ hết cười. – Đi khách đem tiền về nuôi anh? Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. – Em không nói anh. Cô ngó tôi, cười cười:
– Hỏi thiệt nhé, có thích em không? Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. – Hình như… có mùi của em. – Em còn nhét cả tiền nữa. Em chỉ hận lũ đàn ông. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Tôi hỏi:
– Bây giờ thì sao? Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ. Cô nguýt dài. Còn bây giờ thì…
